Naruto Vietnamese Pro Fan
WELCOME NVPF
thân thoại nhật bản 1230038414.img
MERRY CHIRTMAS
Naruto Vietnamese Pro Fan
WELCOME NVPF
thân thoại nhật bản 1230038414.img
MERRY CHIRTMAS
Naruto Vietnamese Pro Fan
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Naruto Vietnamese Pro Fan

Nơi bắt đầu của những ninja huyền thoại...
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
TOP 10 !!!
Bài gửiNgười gửiThời gian
Ninja Saga : Chu du vào thế giới của các Shinobi ! Mon Feb 25, 2013 4:34 am
vào đây đăng kí vào làng đi Sat Nov 10, 2012 12:01 pm
hình Gaara Kazekage kute đây Thu Dec 23, 2010 12:37 am
YH CÁC MEm NÈ Wed Sep 01, 2010 11:16 am
Tình yêu tuyệt vời trong Naruto!!! Sun Feb 21, 2010 4:26 am
Hướng dẫn kiếm tiền với Cashfiesta Fri Feb 19, 2010 2:07 am
NASA công bố sự thật về ngày tận thế vào năm 2012 Thu Feb 18, 2010 5:32 am
Mifune - 1 Samurai Mon Feb 15, 2010 10:55 pm
nho kazekage xem gium em bai viet vao lang Wed Feb 10, 2010 1:34 am
cách kiếm tiền bằng cashfiesta nè Sat Jan 23, 2010 9:41 am

 

 thân thoại nhật bản

Go down 
4 posters
Tác giảThông điệp
SB-KazeKage
Saiyan
Saiyan
SB-KazeKage


Tổng số bài gửi : 368
Power : 1869
Thank : 19
Đến từ : Làng BÃo Cát

thân thoại nhật bản Empty
Bài gửiTiêu đề: thân thoại nhật bản   thân thoại nhật bản Icon_minitimeWed Dec 02, 2009 7:28 am

Trong Naruto có sử dụng nhiều chi tiết trong thần thoại nên mình post cho mọi người cùng tìm hiểu ná
THỜI HỒNG HOANG

Khởi thuỷ là một khối bầy nhầy, mờ
mịt như một trái trứng khổng lồ chứa sẵn những mầm tự sinh. Rồi từ giữa
khối hỗn độn mờ mịt ấy nẩy sinh ra mồi chồi lau sậy linh thiêng. Chồi
lau sậy trở thành đấng thần thông biến hoá, các vị thần phụ thuộc khác
cũng lần lượt xuất hiện để rồi cùng tan biến đi. Như thế trải bảy thế
hệ thần kỳ, cứ từng đôi anh trai, em gái xuất hiện rồi biến diệt. Đến
thế hệ thứ tám - thế hệ ngắn ngủi mong manh, nhưng lại cực kỳ quan
trọng, lần lượt nam thần anh Izanagi và nữ thần em Izanami ra đời.

THIÊN ĐỊA KHAI TỊCH

Theo lệnh truyền của các vị thiên thần kỳ cựu, Izanagi và Izanami
cùng tiến qua chiếc cầu nổi nhà trời (ama nouki hashi – thiên phù kiều)
lấy cây ngọc mâu linh thiêng khuấy động làn nước nhớt hỗn độn dưới cầu.
Khi nước cô đọng dần rồi đặc lại, họ rút cây linh mâu lên, những giọt
nước như chất tương muối rớt xuống mặt đại dương kết hợp thành hòn đảo Onogoro
(có nghĩa là hòn đảo tự nó đọng lại mà thành). Những con chim hải âu
bắt đầu bay lượn nhịp nhàng quanh đảo. Izanagi và Izanami cùng đặt chân
lên hòn đảo xinh đẹp đó, lòng bâng khuâng tràn ngập một niềm vui khôn
tả. Họ nhớ lời các thiên thần kỳ cựu đã hứa, rồi đây sau khi họ đã
thành đôi, họ sẽ có những đứa con thật khôi ngô tuấn vĩ.


Izanami ngắm Izanagi, ngắm đôi mắt long lanh của chàng, ngắm mái tóc
dài của chàng, ngắm những cánh tay, những bắp chân và cả thân hình lực
lưỡng cuồn cuộn bắp thịt của chàng. Trời, sao lại có một thân hình nam
giới đẹp đến thế !
Nàng nói trước : Chúng ta kết đôi với nhau thành vợ chồng, chàng ưng chăng ?
Đôi bên nhìn nhau say đắm, cái nhìn thuở ban đầu, miệng cùng mỉm cười âu yếm.


Họ thành vợ chồng và đợi sinh hạ được những đứa con khôi ngô đĩnh
ngộ như lời các vị thiên thần kỳ cựu đã hứa. Nhưng không, đứa con đầu
tiên của cặp vợ chồng này là một quái vật, một đứa bé mang hình con đỉa
lớn (điệt tử). Họ bèn bỏ Bé Đỉa lên một chiếc thuyền bằng sậy thả theo dòng.

Cặp vợ chồng hy vọng ở đứa con kế tiếp, thì đứa con này kinh khủng không kém, mang hình một con sứa khổng lồ bập bềnh như một chiếc đảo bằng bọt biển.


Vô cùng thất vọng, Izanagi và Izanami tìm gặp các vị thiên thần kỳ
cựu, chất vấn vì sao mà họ không hề sinh hạ những đứa con tuấn vĩ như
các vị đã hứa.
Họ được các thiên thần kỳ cựu giải đáp:
“Chính
đàn ông phải hỏi xin cưới đàn bà mới đúng với ý trời. Izanami đã xin
cưới trước. Đó, vì sao các ngươi đã sinh ra những quái thai.” Cái này
có vẻ trọng nam , khinh nữ nha


Izanagi và Izanami cúi đầu nhận lỗi. Họ trở lại đảo. Lần này
Izanami tiến lên, e lệ cúi đầu chờ đợi. Izanagi sung sướng và hãnh diện
nhìn vẻ đẹp kiều diễm của Izanami. Chàng cất tiếng hỏi trước:“Nàng có
muốn trở thành vợ ta chăng ?”

Nàng mỉm cười ưng thuận. Và
lần này họ thành vợ chồng theo đúng như ước nguyện của các thần linh.
Và cặp vợ chồng thiên thần trẻ măng này đã sinh hạ những đứa con đẹp
làm sao, khôi ngô, tuấn vĩ làm sao ! Đó là những hòn đảo Nhật Bản.
Vâng, đó là những hòn đảo Nhật Bản xinh đẹp tuyệt vời với núi, với
sông, với rừng thông cao vút, với hoa anh đào đua nở, với người và vật
sinh sôi nảy nở phồn thịnh trên đó.
CÁI CHẾT CỦA NỮ THẦN IZANAMI

Izanagi và Izanami
đã sinh ra khoảng bốn ngàn thần linh và những đảo Nhật Bản. Sau đó hai
thần còn sinh thêm nhiều thần linh khác nữa mà sau cùng là Thần Lửa.

Tương truyền khi sinh ra Thần Lửa, Amaterasu bị bỏng nặng rồi từ trần sau một cơn sốt kinh khủng.


Izanagi buồn đau, thương nhớ đi vòng quanh chỗ nằm của vợ mà than
khóc. Nước mắt biến thành các thần của thế hệ sau. Khóc lóc chán rồi
bèn rút thanh trường kiếm chém đầu con là Thần Lửa. Máu Thần Lửa trở
thành các vị thần của thế hệ thứ ba.

IZANAGI XUỐNG THĂM ĐỊA PHỦ

Không chịu nổi cảnh cô đơn buồn bã, Izanagi quyết chí đi thăm Địa Phủ để gặp lại mặt vợ.


Tại Izumo, có một nơi hẻo lánh, thông mọc um tùm với nhiều phiến đá
ngổn ngang. Dưới một phiến đá hình dáng kỳ quái nọ có một cửa hang bí
mật, bên trong tối om.

Izanagi biết đó là lối xuống Địa
Phủ. Tay nắm chặt đốc gươm, chàng chui vào cửa hang, càng vào sâu ánh
sáng càng yếu dần cho đến khi hoàn toàn tối hẳn. Gặp vị thần canh Địa
Phủ đầu tiên, Izanagi được dẫn tới lâu đài Izanami ở. Chàng dừng bước
trước cửa, lòng nấu nung muốn được gặp mặt vợ ngay. Chợt một giọng nói
êm như gió thoảng rót vào tai chàng:

- Hỡi đức lang quân kính mến, thiếp được chàng hạ cố từ trên dương gian xuống thăm thế này thật vạn hạnh, vạn hạnh.

-
Hiền thê, hiền thê quý mến, ta không phải chỉ đến thăm nàng mà thôi, ta
tới để mang hiền thê trở về dương thế. Nơi đó chúng ta đã chung sống
những ngày hạnh phúc bao nhiêu, vả lại nhiệm vụ sinh sản của chúng ta
còn dang dở. Hãy trở lại, xin nàng hãy ở lại cùng ta.

- Than ôi,
chàng đến quá muộn, không ai có thể trở lại dương gian khi đã ăn thực
phẩm âm phủ, mà thiếp thì đã chót ăn thực phẩm âm phủ mất rồi.

- Nhưng hiền thê há chẳng cũng ao ước được xum họp lại cùng ta như ta vẫn ao ước được xum họp lại cùng nàng ?

- Ao ước lắm chứ, thiếp ao ước được trở lại làm vợ chàng biết chừng nào!

- Vậy thì hiền thê còn đợi gì mà không xin với những vị thần ngự trị nơi âm phủ này hãy trả nàng về dương thế ?

-
Vâng, xin tuân theo lời chàng. Nhưng trong khi chờ đợi, chàng phải hứa
là không được tìm cách gặp mặt thiếp. Lệ luật nơi này tuyệt đối như vậy.

- Ta xin hứa với nàng như vậy. Nàng hãy vào xin phép gấp đi, ta chờ, ta chờ !

Được nghe giọng nói thoảng êm của Izanami, lòng Izanagi tràn ngập niềm vui tưởng đến phát khóc lên được…

Chàng đứng trước cửa lâu đài chờ, tin rằng thế nào người vợ yêu quý của chàng cũng xin được phép trở về dương thế.

Chàng đợi. Chàng đợi. Giây phút đợi chờ dăng dăng dài tưởng như ngày này qua ngày khác…


Kỷ niệm những ngày chung sống hạnh phúc xưa rộn rã trong tâm trí.
Chàng nhớ lại thuở khi giọt nước tự cây ngọc mâu linh thiêng rớt xuống
đọng lại thành hòn đảo, chàng và nàng cùng đặt chân trên hòn đảo cô
quạnh lần đầu. Ngày đó chàng nhìn nàng, ôi, dáng yêu kiều sinh đẹp biết
chừng nào ! Phải nhìn lại mặt nàng tức khắc dù chỉ trong giây phút !


Izanagi không cầm nổi lòng nữa, bèn bẻ một răng lược dương ở phía
bên trái, châm lửa soi đường. Âm phủ chợt bùng sáng nhưng cảnh tượng
hãi hùng biết chừng nào ! Khi ánh lửa vừa bùng lên từ răng lược, vợ
chàng, nàng Izanami, ngã lăn xuống đất, cơ thể rữa nát, khuôn mặt xanh
lợt, tóc rụng từng tảng, đôi mắt trợn trừng, thất tinh lạc, ròi bọ lúc
nhúc. Xác chết của nàng thét lên :

- Quân khốn kiếp, hãy cuốn xéo ngay đi ! Mi đã lừa dối ta, làm nhục ta !


Những tia chớp bao quanh lấy thân thể nàng; tám vị thần sét xuất
phát tự đầu, bụng, hai vú, hai tay, hai chân nàng đâm bổ ra.


Izanagi hốt hoảng lùi vội lại, rồi chạy trốn ra khỏi địa phủ. Lũ nữ
quỷ ùa đuổi theo. Ngoái nhìn thấy lũ chúng bám riết, chàng lột nón
quăng lại phía sau. Chiếc nón biến thành những chùm nho mọng; lũ quỉ
đứng lại, nhặt lấy, chia nhau ăn. Ăn xong chúng lại chạy đuổi theo.
Izanagi gỡ chiếc lược cài mái tóc tay mặt, quăng lại phía sau. Chiếc
lược biến thành cụm măng tre mơn mởn, lũ quỷ đua nhau bẻ ăn. Izanami
bèn tung thêm 1500 quân trợ lực. Tám vị thần sét bám sát lấy Izanagi.
May thay lúc đó Izanagi vừa nhận thấy có ba trái đào lớn, liền lấy hết
bình sinh dùng ba trái đào này ném lui lũ quỷ, đoạn chàng lăn phiên đá
lớn lấp chặn lối đi về giữa dương gian và âm phủ.

Từ đó
chàng và nàng trở thành hai kẻ tử thù. Nàng hăm chàng là hàng ngày sẽ
cho quân sát hại một ngàn sinh linh. Chàng phải bảo tồn bằng cách mỗi
ngày cho tăng gia sinh sản lên một ngàn năm trăm sinh linh để duy trì
lấy sự sống trên dương gian.
NỮ THẦN MẶT TRỜI AMATERASU VÀ NAM THẦN SUSANO-O


Sau khi tiếp xúc với cảnh địa phủ về, Izanagi tẩy uế cho thanh
khiết. Chàng xuống tắm ở một dòng sông nhỏ tại Tsukushi (nay là
Kyu-shu.) Quần áo và đồ trang sức chàng để trên bờ biến hóa ra thành 12
vị thần linh. Để tránh khúc thượng lưu nước chảy xiết và khúc hạ lưu
nước chảy lờ đờ, chàng di chuyển đến khúc trung lưu. Những dấu tích
chàng di chuyển dưới dòng sông cũng biến hóa thành 14 vị thần khác nữa.


Sau chót mắt trái chàng sinh ra Nữ-thần Mặt Trời Amaterasu làm chói lọi cả bầu trời. Mắt phải chàng sinh ra thần Tsuki yomi (Mặt Trăng, Nguyệt Dạ Thần). Mũi chàng sinh ra nam thần Susano-o, Thần Bão.


Amaterasu sáng láng chói lọi nên được Izanagi ban cho một vòng ngọc
và cho cai quản Cánh Đồng Trên Trời Cao. Còn Susano-o, Thần Bão, vừa
hung hăng, vừa thảm đạm nên được trao cho cánh đồng Biển Cả.


Thần Susano-o chẳng lúc nào nguôi lòng, luôn luôn gào la vang rền.
Tiếng than gào của chàng làm núi non tàn úa, làm biển cả cạn vơi, các
vị thần khác chẳng còn biết xử trí ra sao. Izanagi triệu thần Susano-o
đến hỏi vì sao than khóc ầm ĩ, quấy rầy đến chư thần và sao lãng bổn
phận được giao phó ? Susano-o bộc trực nói thẳng vì quá nhớ mẹ
(Izanami), muốn tới địa phủ gặp mẹ mà chưa được nên không lúc nào thấy
an tâm, nguôi lòng.

Bực bội về thái độ xấc xược của đứa con
rắn đầu cứng cổ, Izanagi đuổi Susano-o ra khỏi đất nước. Susano-o quyết
đi thăm cô chị, nữ thần mặt trời Amaterasu. Chàng lên đường, miệng
không ngớt kêu la ầm ĩ. Nữ thần mặt trời Amaterasu ngờ rằng chàng muốn
giẫm chân lên công việc riêng của nàng, do đó nàng chuẩn bị xuất vân
nghênh địch. Nàng đeo lên vai hai ống tên, một ống đựng một ngàn tên,
một ống đựng năm trăm tên, với lấy cây cung rồi vận nội công đứng thủ
thế, đất lún sâu ngập tới ngang đùi đúng như một dũng sĩ. Susano-o vội
giải thích với chị là chàng đến thăm với thiện chí, tuyệt không có một
tà ý gì.

Chàng đề nghị thề nguyền xích tâm minh ước. Nàng
ưng lời, nhận cây trường kiếm chàng trao bẻ ra làm ba, đoạn cho vào
miệng nhai; chàng nhận chuỗi ngọc nàng tặng và cũng làm theo nàng.
Những mảnh này đã biến hóa ra nhiều vị thần linh khác.
CÁI NGẠO NGƯỢC CỦA SUSANO-O

Susano-o ở với chị gái
là nữ thần mặt trời Amaterasu trên Cao Thiên Nguyên. Mặc dầu cô chị
nhiều lần khuyên nhủ mà tật la gào, ngang ngạnh của chàng đã chẳng chừa
lại còn tệ hơn nữa. Susano-o phá hủy cả những phân ranh đồng lúa mà nữ
thần đã thiết lập thành những hào dẫn nước. Tuy vậy cô chị vẫn bỏ qua,
cho rằng chàng lỡ chén say sưa nên mới xảy ra cơ sự như thế.


Nhưng tới bữa kia chàng lột da con ngựa lang trắng vung tay ném vào
phòng, nơi nàng cùng các nữ thần phụ tá khác đang dệt, làm những thoi
cửi buột tung ra ngoài, văng vào họ khiến họ đều bị trọng thương cả.
Lần này thì quá lắm, Amaterasu hết sức bất bình bèn lánh vào Thiên Nham
Cung (hang trời) lấp kín cửa vào, vì vậy dương gian chìm đắm trong tăm
tối không còn ngày đêm.

Nàng tuyên bố hễ chư thần còn chấp
nhận cho Susano-o sống chung, nàng sẽ ở lì trong Thiên Nham Cung không
xuất hiện nữa. Chư vị thần linh hết sức bối rối, cùng tập hợp trên dòng
Thiên Hà cạn khô, thoạt còn ít, sau đông dần, tới tám triệu vị, bàn
nhau kiếm cách nào hiệu nghiệm nhất khiến Amaterasu rời khỏi Thiên Nham
Cung.

Vị thần mưu cơ là Taka-mi-misubi nói :

“Thường
thường nữ thần Amaterasu ló rạng mỗi khi nghe tiếng gà gáy, vậy chúng
ta nên buộc chạc, rồi cho những con gà trống thật tốt giọng đậu lên đó
thay phiên nhau gáy.”

Việc đó được thực hiện ngay, nhưng vô hiệu quả. Amaterasu vẫn bằn bặt trong cùng thẳm Hang Trời.


Thần mưu cơ Taka-mi-misubi lại tìm ra kế gợi trí tò mò của nữ thần
Mặt Trời. Thần sai một thần thợ rèn độc nhỡn làm một tấm gương thật
sáng, đặt trước Hang Trời. Trên tấm gương thần có treo những chuỗi ngọc
trắng hình cánh cung và những đồ lễ tết bằng chỉ bạch, rồi tất cả hát
lễ van vái (norito.)

Tuy nhiên cuộc vận động của chư thần
chỉ hiệu nghiệm khi nữ thần Amano Uzume xuất hiện với một vũ khúc đặc
biệt ngộ nghĩnh (*). Amaterasu nghe tiếng chư thần cười vang, động lòng
hiếu kỳ mở hé cửa hang. Rồi cất tiếng hỏi lớn:


“Ta ngỡ vắng ta, tám triệu chư vị thần linh sẽ buồn bã trong đêm tối dầy đặc, làm sao chư vị lại vui cười hả hê như vậy được ?”

Nữ thần Uzume lanh trí trả lời ngay:

“Làm sao chúng tôi vui ư ? Xin thưa, vì bọn chúng tôi đã kiếm được một vị nữ thần mới nhan sắc còn kiều diễm hơn Người nữa.”


Nghe vậy Amaterasu càng động lòng hiếu kỳ, và lòng ghen tức nữa,
bèn mở rộng cửa bước ra, thoạt nhận thấy bóng mình phản ánh rỡ ràng
trong gương. Một vị thần tiến tới cầm lấy tay Amaterasu, chư thần khác
lập tức chăng dây ngang phía sau, chặn lối vào động.

Kể từ lúc đó ánh sáng lại chan hoà khắp dương thế, ngày đêm lại bắt đầu vận chuyển.


(*) Theo P. Grimal (sđd) thì đây là một màn vũ dâm loạn, nữ thần
Uzume dậm chân, nện gót thình thịch, uốn éo, kéo núm nhũ hoa, rồi nhún
nhảy thoát xiêm y, khiến chư thần cất tiếng cười vang.
Nữ thần mặt trời Amaterasu ủy cho Nữ thần Mặt Trăng Tsuki-yomi sứ mạng
xuống phụ tá nữ thần Nuôi Dưỡng Ukemochi dưới trần. Hay tin đó nữ thần
Ukemochi bèn cúi xuống đất thổ ra cơm chín, hướng ra bể thả các giống
cá, ngước lên phía núi rừng phóng ra chim muông để làm đại tiệc khoản
đãi nữ thần Mặt Trăng.

Tsuki-yomi nổi giận cho là nữ thần
Nuôi Dưỡng Ukemochi khinh mạn mình, dám thổ ra cơm chín làm tiệc đãi
mình, bèn tuốt ngay gươm ra chém chết và trở về thuật lại mọi việc cho
nữ thần Mặt Trời nghe. Amaterasu giận lắm, hết lời mắng mỏ Tsuki-yomi
và không bao giờ còn gặp mặt Tsuki-yomi nữa.
Mặt Trời, Mặt Trăng cách biệt ở hai đối cực từ đấy. Mặt Trời chỉ xuất hiện ban ngày còn Mặt Trăng ban đêm.


Sau khi Ukemochi chết, Amaterasu lại sai một sứ giả nữa xuống thì
thấy xác nữ thần đã biến thành nhiều thứ : đầu hóa thành con bò, con
ngựa; trán hoá thành cây kê; lông mày thành tằm; mắt thành lúa tắc;
bụng thành lúa; bộ phận sinh dục thành lúa mì và đỗ. Thần sứ giả thu
lượm những thứ đó về trình với nữ thần Mặt Trời. Nữ thần bèn lấy ngũ
cốc làm hạt giống, trao cho một vị thần linh đem gieo, rồi ngậm con tằm
mà rút tơ ra”. Từ đó bắt đầu có thuật nuôi tằm lấy tơ dệt lụa.
Vì tính tình quá ngạo ngược, Susano-o vẫn chứng nào tật ấy luôn luôn
làm mất lòng chị. Sau cùng nữ thần Amaterasu cương quyết đuổi chàng ra
khỏi thiên cung.

Susano-o đọa lạc xuống vùng Izumo(*). Thấy có
đôi đũa trôi ở cửa sông lớn, sông Hii, chàng cho rằng vùng đất hẳn có
người ở. Chàng men ngược dòng sông lên phía thượng lưu. Chàng gặp một
lão trượng, một lão bà và cô con gái đang khóc lóc thảm thiết. Hỏi ra
mới hay rằng vị lão trượng tên là Asinazuci, con thần núi, lão bà tên
là Tenazuci, cô con gái là công chúa Kunisada. Sở dĩ cả ba khóc lóc
thảm thiết vì vùng này đang bị một con rắn thành tinh tám đầu tác yêu
tác quái. Bảy năm qua, nó đã ăn thịt bảy cô con gái của hai vị. Năm
nay, nó sắp ăn thịt nốt nàng công chúa thứ tám này.


Mãng
xà tinh là một quái vật khủng khiếp nằm phủ kín tám ngọn đồi và tám
thung lũng, mắt như than hồng, lưng rêu mốc thếch, tùng, bách mọc cả
trên đó, bụng đỏ như máu, khắp mình phun ra lửa.


Susano-o cho vị lão trượng hay chàng là em nữ thần Amaterasu, chàng sẽ
diệt mãng xà tinh và mong rằng vị lão trượng sẽ gả cô gái cho chàng sau
khi công việc xong xuôi. Chàng bảo kiếm cho tám vò rượu sake hảo hạng,
đặt trên tám bệ xây, quây rào cọc lớn xung quanh, nhưng mở ngỏ tám cửa
vào. Mãng xà tinh tới ngửi thấy mùi rượu ngon bèn lách tám đầu qua tám
cửa uống xong say khướt ngủ lăn như chết. Lúc đó Susano-o mới xuất
hiện, rút thanh kiếm đâm sâu vào mạng sườn phía trái con mãng xà tinh.
Máu đỏ chảy ra xối xả, nó rống lên một tiếng kinh hồn tảng đởm nhưng
vẫn không ngóc cao nổi đầu lên. Susano-o đâm nhát kiếm thứ hai bên mạng
sườn phải, máu nó khi đó đã chảy ra tới sông, nhuộm đỏ cả dòng. Mãng xà
gục đầu chết. Muốn cho chắc, Susano-o đâm một nhát kiếm thứ ba vào
khoảng chính giữa thân rắn, thanh kiếm bị gãy làm đôi, cũng may mà nó
thật chết rồi. Tò mò muốn biết vật gì cứng đã làm gẫy kiếm, Susano-o
bèn rạch phăng khoảng đó như rạch một trái dưa bở, thì thấy bên dưới là
một thanh bảo kiếm. Chàng bèn gửi biếu thanh kiếm đó lên nữ thần
Amaterasu, gọi là kiếm Kuzabagi (Thiên-Tùng-Vân kiếm).


Susano-o cho xây một cung điện tráng lệ ở Suga thuộc vùng Izumo, rồi
cưới nàng công chúa diễm lệ Kunisada làm vợ. Nàng rất kính yêu chồng,
người đã cứu nàng thoát chết khỏi mãng xà tinh. Cung điện luôn luôn
được tám lớp mây dày bao phủ, không cho những cặp mắt tò mò nhòm ngó
vào nơi ở hạnh phúc của đôi lứa. Họ sinh hạ được nhiều linh thần khác,
người con xuất sắc nhất là Òkuninushi

(*) Izumo: viết theo Hán
tự là Xuất Vân, chỗ rời khỏi Thiên Cung. Vùng đất này hiện nay còn mang
tên đó, ở về phía Tây nước Nhật đối diện với Cao Ly (trên Osaka một
chút)
CON THỎ INABA (*)

Òkininushi có nhiều anh. Những vị này đều
khao khát lấy công chúa Yakami xứ Inaba, một miền không xa Izumo cho
lắm. Òkuninushi phải đi theo phục dịch các anh như tên quân hầu, vác
một bao vật dụng rất nặng. Trên đường đi Inaba, đám bào huynh của
Òkuninushi thấy một con thỏ bị tróc hết lông nằm dí trên mặt đất. Tâm
địa hiểm độc, họ xúi dại con thỏ xuống tắm ở vùng biển nước mặn rồi leo
lên sườn núi phơi mình hong nắng gió, đợi lông mọc như xưa. Con thỏ
ngây thơ nghe theo, da dẻ khô xác, nứt nẻ, nó quằn quại rên la thảm
thiết. Òkuninushi đến sau cùng thấy thỏ như vậy, hỏi han mới rõ sự
tình. Nguyên thủy truyện thỏ bị trụi lông như sau:


Khi còn ở trên đảo Oki ngoài khơi, thỏ muốn vượt eo biển trở lại đất
liền mà không có phương tiện. Nó bèn nghĩ ra một kế, tụ tập bầy cá sấu
lại đề nghị một cuộc thi xem dân số loài nào đông đảo hơn. Thỏ bảo cá
sấu hãy nối đuôi nhau trong eo biển để nó đếm đầu trước rồi sẽ đến lượt
sấu điểm giòng nhà thỏ. Đàn sấu y theo, con nọ ngậm đuôi con kia nối
dài tới đất liền.

Con thỏ bèn đi trên lưng chúng như đi
trên một cây cầu nổi, giả bộ đếm. Sắp bước lên đất liền rồi, con thỏ
dại dột nói lộ mưu chước cho con cá sấu cuối cùng nghe. Con sấu này
giận quá lấy răng gậm hết lông thỏ. Kế đó thỏ bị các vị thần bào huynh
của Òkuninushi xúi dại để chịu cực hình như kia.

Òkuninushi
động lòng trắc ẩn bảo thỏ hãy đến chỗ có nước ngọt tắm rửa cho sạch sẽ
rồi dùng phấn cỏ tranh thoa khắp mình thì sẽ thấy dễ chịu và lông mọc
lại được. Thỏ nghe quả nhiên bình phục. Thỏ đó chính là vị thần thỏ xứ
Inaba. Để đền ơn Òkuninushi, thần thỏ đã giúp chàng lấy được công chúa
Yakami. Các thần anh căm giận vì việc hôn nhân bất thành, lại bị phỗng
tay trên, nên cùng bàn mưu trừ khử thằng em tốt phúc đi. Khi cả bọn tới
núi Tema cùng săn một con lợn lòi, các thần anh bảo sẽ lùa con thú
xuống chân núi cho Òkuninushi bắt, rồi xúm nhau nung nóng một tảng đá
lớn trên núi đẩy xuống đánh lừa. Thần em tưởng là con thú, ôm chầm lấy
nên bị phỏng nặng chết. May bà mẹ ngự du trên thiên đình biết chuyện
liền sai thần Hến biển, thần Ngao biển xuống cứu. Thần Hến biển biến vỏ
mình thành bột phấn, còn thần Ngao biển thì hút khô nước ở vết thương.
Phút chốc Đại Quốc Chủ (Òkuninushi) sống lại, trẻ đẹp khác thường.


Các thần anh họp nhau bày cách khác cố sát hại kỳ được Đại Quốc Chủ.
Họ hạ một cổ thụ xẻ ngang một kẽ lớn; lừa đẩy thần em vào giữa rồi xúm
nhau ép lại khiến Òkuninushi bị kẹp chết. Lần này cũng nhờ bà mẹ thần
thông biến hoá biết mà cứu kịp. Bà mẹ lúc ấy mới tỉnh ngộ về những âm
mưu đen tối của các con lớn, bèn khuyên Òkuninushi hãy trốn đi thật xa.
Òkuninushi cắm cổ chạy chối chết mới thoát được những mũi tên của các
thần anh bắn theo. Chàng luồn qua chẽ ba của cành cây mà chạy biến đi.

(*) Inaba nay là tỉnh Tottori ở phía Đông đảo Honshu, phía Bắc giáp liền với biển Nhật Bản.
NHỮNG TRUYỆN PHIÊU LƯU KẾ TIẾP CỦA ÒKUNINUSHI

Òkuninushi
đi xuống Hoàng Tuyền Quốc (địa phủ) để thỉnh ý cha là Susano-o đương ở
đó. Khi tới gần điện thì gặp công chúa Gan Dạ, con Susano-o đi ra. Mới
gặp nhau lần đầu mà đôi mắt cùng liếc đôi lòng cùng ưa, họ lấy nhau
luôn. Công chúa vào báo cho cha hay là có một nam thần điển trai tới.
Vốn ngang bướng hung hăng, Susano-o bèn mệnh danh Òkuninushi là “gã xấu
xa của xứ lau sậy” rồi cho vào ngủ đêm tại một lều nuôi rắn. Công chúa
Gan Dạ phải đưa cho chàng tấm áo lốt rắn mới thoát khỏi hiểm nghèo.

Đêm
sau Susano-o lại bắt chàng ngủ ở căn lều có con rết và con ong vò vẽ.
Vợ chàng vội trao cho một tấm khăn choàng đặc biệt để bảo vệ chàng khỏi
bị ong và rết đốt chết.

Hôm sau Susano-o bắn một mũi tên vào
cánh đồng cỏ ngút ngàn rồi bắt chàng đi kiếm lại mũi tên đó. Chàng vừa
đi khuất vào cánh đồng, Susano-o bèn nổi lửa đốt cỏ. Đang cơn nguy khốn
đã tưởng mình lần này thật chết thì một con chuột nhỏ xuất hiện chỉ cho
cái hang lánh nạn, rồi còn mang đến cho chàng mũi tên mà nó đã cất giấu
không để lửa đốt. Bực mình về sự thành công của Òkuninushi, Susano-o
dẫn chàng vào cung bắt chàng bắt chấy cho mình. Đại Quốc Chủ phải nhai
mấy trái cây muku mà vợ chàng đưa cho cùng ít đất đỏ, rồi nhả ra quết
đỏ tươi làm như đó là những xác chấy đỏ mọng. Susano-o lấy làm thích
thú mà ngủ thiếp đi. Nhanh như cắt Òkuninushi cột tóc Susano-o lên sàn
nhà, với lấy kiếm, cung tên và cây đàn của ông bố tàn nhẫn, rồi cõng
công chúa Gan Dạ chạy trốn. Trong lúc vội vàng chạy, chàng để dây đàn
cọ vào cành cây bật thành tiếng khiến Susano-o choàng tỉnh, đứng phắt
lên đuổi theo, tóc lão lôi sập cả cung điện. Đuổi tới ranh giới dương
gian và âm phủ thì lão dừng lại, lúc ấy lão đành miễn cưỡng bảo con
(tức Òkuninushi) đem cung tên về giết bọn ác thần, và cho chàng lấy
công chúa Gan Dạ.








ANH LÙN SUKUNA BIKONA

Òkuninushi bắt đầu xây dựng một thế giới
trên mặt đất. Có một vị thần kỳ dị xuống phụ tá, đó là anh lùn Sukuna
Bikona lướt sóng trên con thuyền tí hon làm bằng vỏ cây có lợp mái và
trang trí bằng lông ngỗng. Òkuninushi nhón anh lùn đặt lên mu bàn tay
để ngắm cho rõ, bất thần bị anh lùn nhảy lên má cắn chàng một cái thật
đau. Thấy sự lạ lùng, Đại Quốc Chủ kể lại câu chuyện này cho chư vị
thiên thần nghe, thì một trong số thiên thần nhận ra đó là con mình,
một đứa con tinh quái ngỗ nghịch đã lọt từ khe tay rớt xuống đất.

Òkuninushi
bắt đầu cùng anh lùn Sukuna Bikona xây dựng cho nhân gian. Khởi thuỷ họ
tìm ra cách chữa trị những bệnh tật của con người, rồi dạy người phương
pháp tránh cái họa của chim muông cầm thú, loài bò sát bằng cách nuôi
dạy chúng phục vụ cho loài người. Khi mọi nhiệm vụ đã hoàn tất, một bữa
kia Sukuna Bikona leo lên bông kê, thân kê rung động làm bắn vọt anh về
trời.
ÁNH LỬA VÀ BÓNG LỬA

Trong đám con của Ninigi có hai vị hoàng tử
Ánh Lửa và Bóng Lửa đặc biệt hơn cả : Ánh Lửa là anh cả sinh sống bằng
nghề chài lưới, bắt cá vây lớn, vây nhỏ; còn hoàng từ Bóng Lửa thì sinh
sống ở trên đất liền bắt loài lông cứng, lông mềm.

Một bữa kia
Bóng Lửa đề nghị đổi nghề với anh, nghĩa là kẻ sinh sống ở đất liền thì
ra gần biển làm nghề bắt cá, kẻ ở gần biển thì vào đất liền làm nghề
săn muông thú. Bóng Lửa được anh đồng ý và trao cho một lưỡi câu báu,
nhưng chẳng những chàng chẳng bắt nổi con cá nào mà còn làm mất lưỡi
câu xuống đáy biển. Bóng Lửa xin bồi thường anh 500 lưỡi câu thường,
nhưng Ánh Lửa không chịu, nằng nặc đòi cho được lưỡi câu báu. Bóng Lửa
ra bờ sông khóc than, thì có vị thần biển hiện ra hỏi vì sao mà khóc.
Khi rõ nguyên do, thần thương tình tạo thành một con thuyền cho Bóng
Lửa lướt sóng ra khơi, tới được cung điện của vị chúa tể biển cả là vua
Thuỷ Tề.

Cung điện xây toàn bằng vảy cá tuyệt đẹp. Bóng Lửa trèo
lên một cây gần cái giếng bên cạnh cung điện. Khi các nữ thần hầu công
chúa con của Thủy Tề Đại Vương ra lấy nước thì thấy Bóng Lửa. Chàng mon
men tới xin nước uống. Các nữ thần lấy một bát nước đưa cho Bóng Lửa,
chàng không uống, móc lấy viên ngọc mang theo trong mình, đưa lên miệng
rồi nhả vào trong bát nước, viên ngọc dính chặt ở đáy bát không tài nào
dứt ra được. Đám nữ tì đành đưa bát về trình. Cả phụ hoàng lẫn công
chúa đều ngạc nhiên, cùng ra xem. Gặp Bóng Lửa, cả hai nhận rằng đó là
một vị thần linh, long trọng đón tiếp, và ngay hôm đó cử hành hôn lễ
giữa Bóng Lửa với Công chúa. Ba năm trôi qua êm đềm nhưng rồi càng về
sau Bóng Lửa càng thấy nhớ nhà, suốt ngày thở dài buồn bã. Công chúa
gạn hỏi, chàng kể lại chuyện sở dĩ ra khơi rồi hạnh ngộ gặp nàng cũng
vì trót đánh mất lưỡi câu báu của người anh, bị anh thúc bách phải kiếm
cho bằng được.

Vua Thủy Tề tra hỏi mọi giống cá dưới biển, phát
giác ra Cá Điêu đã nuốt lưỡi câu đó còn mắc ở cổ. Vua bèn lấy ra trao
cho Bóng Lửa, đoạn phán cho chàng trở về trả lại anh. Trước khi ra đi,
vua tặng chàng hai viên ngọc báu, dặn dò cặn kẽ cách sử dụng.

Vua dặn :
“Khi
nào ngươi trao trả lưỡi câu cho người anh thì nói : đây là chiếc lưỡi
câu đồ sộ, lưỡi câu tham lam, lưỡi câu mang tai họa và lưỡi câu xuẩn
ngốc. Sau đó nếu anh ngươi khai thác miền cao thì ngươi khai thác ở
miền thấp; cứ như thế chỉ trong ba năm anh ngươi sẽ nghèo túng khổ sở.
Sau cùng nếu anh ngươi sinh sư,ỉ ngươi sẽ xử dụng hai viên ngọc báu.”

Bóng Lửa cỡi cá sấu trở về chốn cũ.

Sau
khi Ánh Lửa gặp em, lấy lại được lưỡi câu, thì mỗi ngày một lụn bại,
khốn đốn. Cuối cùng, chán nản, bực bội, Ánh Lửa tìm cách sát hại đứa
em. Bóng Lửa đem viên ngọc quý thứ nhứt ra niệm chú theo lời dặn của
Chúa Thần Biển Cả, nước ào ào cuốn lên. Ánh lửa trốn lủi lên miền cao,
nước càng dâng mạnh . Đến lúc sắp sửa chết đuối, Ánh Lửa mới than van
hối hận. Bóng lửa thương hại, mang viên ngọc thứ nhì ra niệm chú thì
đột nhiên nước rút hết ra biển. Ánh Lửa cảm động xin quy phục hoàn toàn
người em, không còn cạnh tranh ghen tị như trước nữa.




cung điện ngoài khơi, công chúa con Thần Biển trở dạ. Nàng nghĩ thầm
thật là bất hạnh nếu để con một thiên thần phải chào đời ở lòng biển,
nên nàng vượt biển vào đất liền, tức nước Đại Hoà của chồng. Nàng hoá
phép làm thành một tòa nhà trang trí bằng lông chim công cốc, ngay trên
bờ biển, làm nơi sinh. Nàng dặn Bóng Lửa khi nàng sinh thì không được
dòm ngó. Bóng Lửa không kiềm chế nổi tính tò mò, đứng ngoài lén nhìn
vào, thấy vợ mình lúc sinh hoá ra một con cá sấu khổng lồ. Công chúa
xấu hổ vì bị chồng biết rõ nguyên hình, trốn biệt ra ngoài biển. Tuy
rằng kể từ đó hai người chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa nhưng cả hai vẫn
trọn đời nhớ tới nhau và tình yêu của họ thường được nhắc nhở như một
mối tình thiên thu.
RUYỆN CHÀNG ĐÁNH CÁ URASHIMA TARÔ ( Truyện này thì ai cũng biết )

Giữa
quần đảo Nhật Bản có một vùng biển nội địa, cảnh trí đẹp như gấm như
hoa, núi vàng, đất đỏ, rừng xanh. Quanh vịnh sóng biếc thanh bình này
có vô số những làng thuyền chài, xa xa là những đảo nhỏ nhấp nhô với
những cây tùng cao vút, gió thổi rì rào.
Khoảng hai mươi lăm thế kỷ
trước đây, tương truyền vào một sáng hạ đẹp trời, chàng thuyền chài
Urashima Tarô đẹp trai và hiền lành, người tại vùng này, xuống thuyền
buông câu. Chàng buông câu đã lâu mà chẳng được con gì. Chợt dây câu bị
kéo nặng chĩu, chàng giật lên được một con rùa nhỏ.

Urashima cười thương hại nói :
“Tội
nghiệp con rùa nhỏ, sở vật của Long Vương, mi có thể sống lâu hàng ngàn
tuổi mà sao lại dại dột cắn câu của ta thế này. Thôi, ta thả mi trở về
với Long Vương, nghe !”

Nói đoạn chàng gỡ con rùa ra khỏi
lưỡi câu, thả xuống biển, rồi chán câu, nằm khểnh trên thuyền nhìn trời
xanh, mây trắng, mặc cho sóng vỗ đu đưa, thiu thiu ngủ lúc nào không
biết. Chợt có bàn tay ai ve vuốt, chàng sực tỉnh, mở mắt. Trước mặt
chàng là một trang tuyệt sắc giai nhân, tóc đen như mun, mềm óng, dài
chấm gót chân; nàng mặc chiếc áo màu đỏ rực và xanh da trời. Chính nàng
vừa lướt sóng tới, cất giọng êm như ru nói với chàng :

“ Xin
chàng chớ ngạc nhiên, thiếp chính là con gái Long Vương. Phụ vương
thiếp cảm tấm lòng nhân hậu của chàng đã tha chết con rùa nhỏ, nên cho
phép chàng được gá nghĩa với thiếp, nếu chàng ưng chúng ta sẽ chung
sống ở miền bồng lai tiên cảnh quanh năm bốn mùa xuân bất tận…”

Chàng
ngắm nàng say đắm không thốt nên lời. Biết ý, nàng lẳng lặng ngồi xuống
đối diện với chàng, tay cầm một mái chèo, chàng cũng cầm một mái chèo,
cả hai cùng chèo… Con thuyền lướt sóng phút chốc đã tới một hòn đảo kỳ
thú, đất trải đầy ngọc trai, cây cối trang hoàng toàn ngọc bích long
lanh. Nàng đưa chàng vào cung điện trình diện phụ vương. Một trăm tên
hầu trai, một trăm nàng hầu gái tấp nập sửa soạn lễ cưới cho tân lang
và tân giai nhân. Long Vương ngồi trên ngai nạm kim cương chứng kiến
hôn lễ. Nửa đêm, yến tiệc linh đình vừa dứt, chàng và nàng động phòng
hoa chúc. Niềm hạnh phúc lứa đôi nếu cứ thế sẽ kéo dài bất tận. Nhưng
đôi khi lòng quê xúc động, Urashima đoán ở nhà cha mẹ đương thương nhớ
mình, tưởng lầm mình đã làm mồi cho cá dưới đáy biển… Rồi chàng thở vắn
than dài suốt ngày. Chàng ngỏ lời xin người đẹp cho chàng về thăm quê
cũ đôi ba ngày, báo cho gia đình rõ sự tình, rồi trở lại ngay. Vợ chàng
lặng thinh không nói, khuôn mặt buồn rười rượi, thỉnh thoảng thở dài
não nuột. Chàng đoan quyết với nàng là cuộc về thăm quê sẽ không lâu,
chỉ vài ngày thôi. Sau cùng nàng lên tiếng:
“Thiếp e rằng một khi
chàng rời khỏi nơi đây chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn gặp mặt nhau nữa.
Để thiếp tặng chàng một món quà giúp chàng có thể trở lại đây, nếu
chàng muốn….”

Đoạn nàng trao tặng chàng một hộp lược nạm
ngọc bên ngoài có một dải lụa buộc, và ân cần dặn chàng dù có thế nào
đi nữa cũng chớ bao giờ mở hộp ra, nếu chàng còn muốn cùng nàng tái ngộ.
Nàng nhìn chàng lau mắt lệ, chàng an ủi để nàng vững tâm :
“Xin
nàng đừng nghi ngại điều gì, không bao giờ ta tháo dải lụa mở hộp này.
Khi đã thăm gia đình xong ta sẽ tức khắc trở lại đây xum họp cùng nàng.”


Urashima trở về quê hương bằng chính chiếc thuyền cũ của chàng.
Thuyền cập bến dưới chân đồi quê hương. Neo thuyền lại, chàng vội vã
theo đường cũ dẫn về làng. Bốn bề vắng lặng, văng vẳng tiếng thác đổ từ
xa vọng lại, và gió trong không gian từng đợt buồn bã thở dài. Nhà cửa
đôi chỗ được cất lại rộng lớn hơn hoặc mới hơn. Cả những thửa ruộng
cũng thay hình đổi dạng. Tới nơi nhà cũ của cha mẹ xưa, chàng thấy đã
biến thành một khu rừng thông nhỏ. Đôi người qua lại kín đáo nhìn chàng
tỏ vẻ lạ lùng. Một cụ già lưng còng râu tóc bạc phơ, chống gậy đi qua.
Urashima nghĩ rằng không còn gì hơn là hỏi thăm vị lão trượng này.
Chàng bèn xưng tên họ và xin vị lão trượng, nếu có thể, chỉ giúp hiện
gia đình chàng đã thiên cư về nơi nào ?

Vị lão trượng nghe chàng xưng danh như vậy thì cười ngất :
“Chú
điên rồi sao mà lại mạo xưng là Urashima Tarô ! Chú há không biết,
tương truyền cách đây bốn thế kỷ, chàng Urashima Tarô đã mất tích trên
miền biển lặng này vào một dịp chàng đi câu? Sau đó người làng cũng
không tìm thấy xác chàng và thuyền của chàng đâu cả. Thật là kỳ dị.
Hiện nay tại khu nghĩa địa cũ, vẫn còn chiếc lăng nhỏ người ta xây lên
để tưởng nhớ chàng.”
Nói đoạn ông già chống gậy đi thẳng. Urashima
Tarô theo đường ra khu nghĩa địa cũ, quả nhiên thấy chiếc lăng nhỏ xưa
kia người ta đã xây cho chính chàng. Trên những tấm bia rêu phủ và đã
mòn mỏi nhiều với thời gian, chàng nhận dần ra mộ cha, mẹ, anh, em, và
cháu, chắt trong giòng họ.

Urashima cảm thấy cõi lòng bâng
khuâng, buồn thảm. Đứng tựa vào tấm bia mộ của chính mình, chàng cuối
đầu suy nghĩ. Tiếng gió chiều vi vu trong rặng thông nghe thê thiết làm
sao ! Tay chàng khi đó vẫn cầm hộp tặng vật của công chúa con Long
Vương, vợ chàng. Chàng nghĩ thầm :
“Biết đâu mở hộp ra mình lại chẳng tìm được lời giải đáp nào giúp mình khỏi bỡ ngỡ trước hoàn cảnh bí ẩn này.”
nguồn : http://narutofan.forumn.org/forum-f37/topic-t4736.htm#29800

Chàng thong thả cởi nút giải lụa và thận trọng mở nắp hộp. Từ trong
hộp bốc lên một làn khói trắng nhẹ, làn khói bay miết về phương Nam,
hướng biển.

Urashima chợt hiểu là mình đã dại dột làm ngược
với lời dặn của vợ và chắc là vĩnh viễn không bao giờ nữa chàng còn hy
vọng gặp lại nàng. Văng vẳng trong gió dường như có tiếng nàng nhắn nhủ
chàng đừng bao giờ lãng quên nàng.

Chàng dậm chân than
khóc, hối tiếc mọi việc lỡ dở. Phút chốc máu như lạnh trong huyết quản,
chân tay khô héo đi, mớ tóc thay màu bạc phơ như bông tuyết, da mặt
nhăn nheo, răng rụng, sức lực kiệt quệ, bốn thế kỷ chợt đè nặng lên cơ
thể, lên tâm trí, chàng ngã lăn xuống đất héo hon mà chết
Về Đầu Trang Go down
+†Tsuchi-Kage†+
Pugilist Earth
Pugilist Earth
+†Tsuchi-Kage†+


Tổng số bài gửi : 128
Power : 1247
Thank : 9
Đến từ : Làng Đá xa xôi

thân thoại nhật bản Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thân thoại nhật bản   thân thoại nhật bản Icon_minitimeWed Dec 02, 2009 8:33 am

Cám ơn SB-KazeKage đã cố gắn post bài nhưng .... Laughing lười đọc quá.
Bài viết rất hay . + 1 vote nhá ^^
Về Đầu Trang Go down
-Yan-
Saiyan
Saiyan
-Yan-


Tổng số bài gửi : 244
Power : 619
Thank : 8

thân thoại nhật bản Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thân thoại nhật bản   thân thoại nhật bản Icon_minitimeWed Dec 02, 2009 10:20 am

+†Tsuchi-Kage†+ đã viết:
Cám ơn SB-KazeKage đã cố gắn post bài nhưng .... Laughing lười đọc quá.
Bài viết rất hay . + 1 vote nhá ^^

nhất trí Surprised
đọc qua thấy nó thật dài
dù sao cũng cố gắng đọc được và đại khái hỉu qua 1 chút
thanks Mad
Về Đầu Trang Go down
*$Pein$*
Majin
Majin
*$Pein$*


Tổng số bài gửi : 101
Power : 246
Thank : 2
Đến từ : Làng Mưa

thân thoại nhật bản Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thân thoại nhật bản   thân thoại nhật bản Icon_minitimeWed Dec 02, 2009 10:50 am

dài!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Down về đọc dần cũng được!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
nhưng bài Kaze post chắc có chất lượng!!!!
Thank 1 vote!!!!!!!!!
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





thân thoại nhật bản Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: thân thoại nhật bản   thân thoại nhật bản Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
thân thoại nhật bản
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Naruto Vietnamese Pro Fan  :: Chuyên Mục Dragon ball :: Thư viện Dragon Ball-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất